Phản diện nổi điên đến bạch nguyệt quang của bản thân cũng không cần

      “Tô Ái, sau khi tan học tớ mời cậu uống trà sữa, có được không?” Tiết học buổi chiều Cố Nghệ thường ở trong văn phòng lão sư, giúp nhìn đề chấm bài tập ghi lại thành tích, thừa dịp này, Ôn Yên đi tìm Tô Ái.

     Rõ ràng là lúc mời rất vui vẻ, nhưng Ôn Yên một mặt nặng nề, đầy bụng tâm sự, Tô Ái nhìn đối phương, do dự nói: “Chỉ uống sữa trà?”

     Hắn cũng không muốn cùng nữ chủ sinh ra tình cảm không rõ ràng, đầu tiên là hắn không thích nữ sinh, thứ hai đối thủ là nam chủ, hắn chỉ là vai phụ người có cũng được mà không cũng chẳng sao, một Cố Nghệ nhân vật phản diện đã đủ làm hắn chịu không nổi, lại đến một nam chủ, hắn thật gánh không được.

     Ôn Yên gật gật đầu.

     “Được a, vậy tan học tôi đứng ngoài phòng học chờ cậu.” Tô Ái tránh đi ánh mắt của Ôn Yên, nữ chủ chính là nữ chủ, tự mang hào quang.

     Ôn Yên lập tức vui vẻ ra mặt.

     Trở lại phòng học, ngọn lửa bát quái trong lòng Lư Manh Bình đã không cách nào che giấu, hắn ôm lấy Tô Ái, kích động hỏi: “Mày cùng Ôn Yên có một chân rồi sao? Mày không muốn Cố Nghệ nữa?”

     Tô Ái nhíu mày, rút cánh tay từ trong ngực hắn ra, “Thứ nhất tao cùng Ôn Yên chỉ là quan hệ đồng học thông thường, thứ hai tao cùng Cố Nghệ chỉ là quan hệ bạn bè.”

     “Vậy Ôn Yên tìm mày làm gì?”

     “Mời tao uống trà sữa.”

     “Nàng tại sao lại mời mày uống trà sữa?”

     Tô Ái dừng lại, lập tức cười, hắn cười lên trông rất ngoan ngoãn, mắt cong cong, sáng sáng, “Mày rất rảnh phải không? Để tao nhờ Cố Nghệ tìm lão sư cho mày thêm bài thi để luyện thêm?”

     Lư Manh Bình nháy mắt hai cái, che ngực, ngữ khí đau thấu tim gan, “Tô Ái mày thay đổi rồi, trở nên xấu tính quá nha ~ “

     Tô Ái: “. . .”

     Lư Manh Bình vẫn đem uy hiếp của Tô Ái đặt trong lòng, Cố Nghệ sủng Tô Ái bao nhiêu mọi người đều biết, nếu Tô Ái thật sự đi tìm Cố Nghệ báo cáo, nói không chừng lượng bài tập một tuần của hắn về sau sẽ tăng lên gấp bội.

     Mang tai nghe để tạm thời thanh tịnh lại, Tô Ái lấy điện thoại di động ra, ấn mở khung chat cùng Cố Nghệ, muốn gửi cho hắn một tin nhắn, xóa rồi viết, viết rồi lại xóa, vẫn chưa biết nên nói gì.

     Tô Ái tự hỏi mình có chơi lại Cố Nghệ không, cũng chỉ có thể tiến hành theo từng bước, làm cho đối phương chủ động buông tay, mà loại chuyện cùng Ôn Yên uống trà sữa, nếu như là lén Cố Nghệ đi, Tô Ái không cần nghĩ cũng biết Cố Nghệ sẽ phản ứng như thế nào.

     Vẫn phải cùng đối phương nói một tiếng.

     [Đồ ngốc, em đi chơi cùng người khác, lại lén anh nữa, không nghĩ tới đi hi hi ha ha.]

     Tô Ái không dám gửi đi, xóa bỏ.

    Sắp xếp tổ chức ngôn ngữ nửa ngày, cuối cùng Tô Ái vẫn là quyết định dùng phương thức nói chuyện của nguyên thân, tương đối an toàn.

     [Cố Nghệ ca ca, Ôn Yên nói mời em uống trà sữa, buổi chiều anh có thể tự mình về nhà trước không? Em uống xong trà sữa rất nhanh liền trở về, sau đó đến nhà anh làm bài tập.]

     Trong lòng đọc thầm hai lần, Tô Ái thành công tự làm mình buồn nôn, ** gửi đi.

     Lúc đầu hắn nghĩ Cố Nghệ ở văn phòng, không tiện chơi điện thoại, chắc chắn rất lâu mới trả lời, không nghĩ tới chỉ mới qua có mất phút, Cố Nghệ đã nhắn đến.

     Nội dung tin nhắn làm Tô Ái không ngờ đến

     [Cố Nghệ: Chú ý an toàn, về nhà sớm, anh ở nhà chờ em. ]

     Nói thật, nếu không phải là vì mục đích đối phương không đơn giản, Tô Ái cảm thấy mình thật sự không có khả năng chống đỡ được loại người như Cố Nghệ, thật đáng sợ.

     “Muốn một ly ca cao đậu đỏ” Ôn Yên tự chọn cho mình, lại hỏi Tô Ái, “Tô Ái, cậu muốn uống cái gì?”

     Tô Ái nhìn menu, các loại trà sữa của các tiệm hầu như đều giống nhau, tên gọi thì không giống, hắn vẫn như lần trước, ” Trà sữa trân châu, thêm đá, ít đường, cảm ơn.”

     Ôn Yên nháy mắt mấy cái, “Ít đường không phải sẽ rất nhạt sao?”

     “Tôi không thích ngọt.” Tô Ái nói.

    Thời điểm tan học có nhiều người nhất, bọn họ chờ một hồi lâu trà sữa mới được mang đến, nhà của Ôn Yên sát cạnh khu biệt thự nhà Tô Ái, là một chung cư bình thường, cách một đường cái, miễn cưỡng tính tiện đường.

    Tài xế trong nhà Tô Ái không nhanh không chậm đi phía bọn họ, Ôn Yên uống trà sữa không quan tâm, thỉnh thoảng hướng sau lưng nhìn một chút.

     Tô Ái nhìn nàng một hồi, rõ ràng là có tâm sự, có lời muốn nói.

     “Cậu có phải muốn nói cái gì với tôi?”

     Ôn Yên cắn môi, không lên tiếng, sau đó đưa ánh mắt nhìn sang.

     Tô Ái lập tức sáng tỏ, ra hiệu tài xế lái xe ở yên tại chỗ, hắn cùng Ôn Yên đi đến con đường nhỏ phía trước. 

     Nơi này có một công viên, bốn phía yên tĩnh im ắng, Ôn Yên chậm rãi dừng bước.

     “Được, bây giờ cậu . . .” Tô Ái nói, thanh âm đột nhiên ngừng lại, bởi vì Ôn Yên đột nhiên bắt lấy tay của hắn hướng phía dưới nàng.

    Đ*t!Đ*t!Đ*t!

     Đây là đang làm cái gì?

     Tô Ái ra sức giằng co, trà sữa trong tay đều rơi trên mặt đất, nhưng sức lực của Ôn Yên lại lớn đến kì lạ, Tô Ái nắm chặt tay, thề sống chết không từ.

     “Ôn Yên, có chuyện gì thì từ từ, cậu đừng vội.” Tô Ái có chút hoảng loạn, hắn xác thực không có gặp qua loại chuyện này, lại thêm bản thân hắn cũng cùng tuổi với nhân vật trong sách, xử lý sự tình cũng không thể chu đáo, “Cậu đừng khóc a. . .”

     Chẳng biết làm sao tự nhiên lại khóc khí lực còn lớn như thế!

     Tay Tô Ái cuối cùng vẫn là bị ép kéo theo, một khắc này, Tô Ái cảm thấy mình không sạch sẽ, phản ứng thứ hai chính là, nếu như Cố Nghệ ở đây, hắn đoán chừng ban đêm liền phải lấy cái chết tạ tội.

     Nhưng cảm giác mà tay chạm đến. . . Không đúng lắm.

     Tô Ái con mắt chậm rãi trừng lớn, hắn chưa hề đem cảm xúc biểu lộ rõ ràng như thế, Tô Ái biết nét mặt của hắn hiện tại khẳng định phi thường kinh ngạc, Ôn Yên buông tay hắn ra, nhìn Tô Ái trầm mặc không nói.

     “Cậu là nam!” Tô Ái không thể tin.

     Hai phút sau, hai người lại xuất hiện tại đường cái, lái xe lại được cho phép chậm rãi từ từ theo sát phía sau.

     Sắc mặt Ôn Yên như thường, dùng ống hút uống trà sữa, Tô Ái vụng trộm nhìn hắn mấy lần, mắt to, tóc dài, thân hình nhỏ yếu, rõ ràng là nữ mà.

     “Cho dù cậu nói cho tôi chân tướng, tôi cũng không có cách nào để Cố Nghệ giúp cậu làm cho hắn ta bận rộn” Tô Ái không phải rất am hiểu chuyện cự tuyệt người khác, nhưng chuyện này thật sự là hắn giúp không được.

“Cố Nghệ, có thể cùng người cậu nghĩ đến không giống nhau.”

     “Sao lại không giúp được?” Ôn Yên cúi đầu, nhìn có chút khổ sở, “Tớ thật vất vả mới có được cuộc đời tự do của mình, hết lần này tới lần khác lại bị tìm được, Cố Nghệ lợi hại như vậy, cậu để hắn giúp tớ một chút, đừng để ca ca tớ biết tớ ở đây, ca ca tớ còn không biết tớ đóng giả thành nữ sinh.”

     Ôn Yên cảm thấy địch ý của Cố Nghệ, nếu như không cầu tình, nàng dám khẳng định, Cố Nghệ sẽ nói cho ca ca mình biết, mình ở đây.

     “Tô Ái, tớ cầu xin cậu đấy.” Ôn Yên gần như sắp muốn khóc lên.

     Tô Ái bước chân dừng lại, hắn trầm ngâm một lát, “Cậu có thể nói cho tôi biết, tên của đệ đệ cậu không?”

     “Lệ Quyển.”

     Quả nhiên là hắn.

     Người có thể để làm cho nữ chủ sinh ra cảm xúc mãnh liệt như vậy, trừ nam chủ, Tô Ái không nghĩ đến người thứ hai, a không đúng, bây giờ không phải là nữ chủ, hiện tại hẳn là. . . Tô Ái nhìn Ôn Yên, thầm nghĩ, hẳn là Thụ.

     Đây rõ ràng chính là một cuốn tiểu thuyết ** mà! Tô Ái cảm giác mình bị lừa gạt.

     Hắn chỉ biết cốt truyện liên quan đến Cố Nghệ, mà các nhân vật khác, rõ ràng mọi chuyện thậm chí một chút hắn hoàn toàn không biết, thân phận của hắn bây giờ, chỉ là nguyên thân mà thôi.

     Mặc dù Tô Ái thực sự  không muốn tìm cho mình việc gì đó để làm, nhưng là việc có thể khiến cho Cố Nghệ cùng Công sinh ra mâu thuẫn, hắn vẫn rất tình nguyện làm. Tốt nhất là cùng Lệ Quyển từ bây giờ trở đi như nước với lửa, để Cố Nghệ không có thời gian chơi đùa với mình nữa.

     Nghĩ đến điểm này, Tô Ái thần sắc trầm tĩnh lại, hắn cười cười, rất là đơn thuần, “Được, tôi giúp cậu chuyện này.”

     “Tô Ái, cám ơn cậu!” Ôn Yên cảm kích không thôi nói.

     Tìm được phương pháp đột phá, Tô Ái nhẹ nhàng bước chân về nhà, hắn đẩy cửa ra, liền gặp Giang Uyển bưng một dĩa hoa quả, trông thấy Tô Ái, Giang Uyển nói ra: “Trở về thật đúng lúc, Tiểu Nghệ tại ở phòng con chờ con làm bài tập, con đi đâu vậy chơi vậy? Để người ta chờ con đến trưa.”

     “Nhanh lên lầu làm bài tập, thuận tiện đem cái dĩa hoa quả này mang lên đi.”

     Cố Nghệ ở phòng mình?

     Tô Ái bưng hoa quả, chầm chập đi lên lầu, còn không có nghĩ đến nguyên nhân Cố Nghệ tại sao lại xuất hiện ở trong nhà, Tô Ái lại nghĩ đến một chuyện khác, bước chân chậm rãi dừng lại. . .

     Trong ngăn kéo của hắn, toàn bộ là bài tập hai ngày trước hắn làm, sau khi Cố Nghệ làm xong, Tô Ái đều sẽ dựa theo phương thức của mình giải lại một lần nữa, bởi vì đề bài không khó, Tô Ái còn tìm trên mạng rất nhiều bài tập có độ khó cao hơn để làm.

     Nếu như Cố Nghệ nhìn thấy. . .

     Tô Ái nghĩ đến ánh mắt Cố Nghệ thâm trầm, không tự chủ được rùng mình một cái, trong đầu còn chưa nghĩ ra biện pháp ứng phó, liền chạy lên lầu.

     Tia sáng bên trong gian phòng từ trong khe cửa lộ ra, Tô Ái không hề nghĩ ngợi liền đẩy cửa ra, trong nháy mắt đó, Tô Ái cảm thấy nhịp tim mình ngừng đập.

     Cố Nghệ ngồi trước bàn học của hắn, trước mặt đặt một quyển sách đã mở ra, đang chuẩn bị đem ngăn kéo kéo ra. . .

     Không thể để cho hắn trông thấy.

     Hiện tại Tô Ái chỉ có một mục đích duy nhất, trong chớp mắt, Trong đầu Tô Ái nghĩ ra một cái biện pháp, cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp áp dụng.

     “Rầm!”

     Dĩa đựng trái cây rơi xuống đất, màu sắc vàng đỏ thay nhau chạy nhảy tán loạn bị đâm đến nát nhừ lăn trên mặt đất, Tô Ái ngã xuống, sắc mặt tái nhợt, rên rỉ đau đớn.

     “Tô Ái.” Cố Nghệ ngữ khí khẩn trương, nghe ra thanh âm hiển nhiên giống như là bị hù dọa, trong giọng điệu ôn hòa thường ngày xen lẫn vài tia bối rối.