Phản diện nổi điên đến bạch nguyệt quang của bản thân cũng không cần

Chương 08: Mày bị đội nón xanh (*cắm sừng) rồi?

     Tô Ái ngừng thở, Cố Nghệ làm sao biết được? Hắn nhìn thấy rồi?

     “Không được, em chỉ có thể trả lời anh một vấn đề.” Tô Ái căng da đầu cò kè mặc cả, Cố Nghệ vẫn luôn bình tĩnh, ở trong sách hắn một mực là cái dạng này, coi như hắn ép người ta làm chuyện xấu, chính hắn cũng nói hắn là kẻ ác, nhưng bạn sẽ vĩnh viễn không thể từ khuôn mặt hắn nhìn ra.

     “Vậy. . .” Cố Nghệ nghĩ, tựa hồ có chút xoắn xuýt, “Vậy anh muốn biết trong ngăn kéo của Tô Ái giấu cái gì.”

     “Vài món đồ chơi nhỏ.” trước đó Tô Ái đã nghĩ kĩ lí do để giải thích, nếu như chọn cái thứ nhất, Tô Ái liền nói mình muốn vui vẻ, muốn dọa hắn một chút.

     Nếu như chọn cái thứ hai. . .

     Trước kia ở phòng học cao trung của Tô Ái, dưới đáy giường ký túc xá cũng giấu một đống đồ chơi nhỏ, về sau thầy hiệu trưởng đột kích kiểm tra, đống đồ chơi nhỏ kia cũng bị lật ra tới, bạn cùng phòng liền nhận án tử của cuộc đời. Tô Ái lúc ấy nghĩ, nếu như mình bị phát hiện loại đồ vật này, buổi tối liền mua vé hỏa tiễn rời khỏi địa cầu.

     Nhất định phải có một cái lí do đủ để thuyết phục Cố Nghệ.

    Ví dụ như, Tô Ái đến nghĩ nếu như bị trông thấy sẽ cảm thấy rất xấu hổ.

     “Đồ chơi gì?” Cố Nghệ có chút hiếu kỳ mà hỏi.

     Tô Ái cắn đầu lưỡi của mình, đau đớn có thể khiến mặt người ta sung huyết, mặt Tô Ái lập tức liền nổi lên màu hồng nhàn nhạt, hắn lắp bắp nói: “Cái này. . . Cái này không thể nói cho anh.”

     Tô Ái biểu lộ, không giống như chột dạ, càng không giống như làm sai chuyện gì, mà như nam hài tử vì yêu mà có bộ dạng xấu hổ, luống cuống tay chân.

     Cố Nghệ cười một tiếng, không có tiếp tục ép hỏi Tô Ái, hắn vuốt mái tóc mềm mại của Tô Ái, “Được, anh đồng ý với em, sẽ không nói cho Lệ Quyển.”

     “Nhưng Tô Ái, em cũng phải đồng ý với anh, ” Cố Nghệ ý cười trở nên nhạt nhẽo, “Cách Ôn Yên xa một chút, mấy ngày nay em cùng cậu ta rất thân cận, anh. . .” mi mắt thon dài của Cố Nghệ rủ xuống, biểu lộ cô đơn, “Không vui lắm.”

     Tô Ái dời đi ánh mắt đang nhìn khuôn mặt Cố Nghệ, có thể làm nhân vật phản diện không phải là không có lý do, hắn nhất định có thể so với nam chủ còn có gia thế hậu đãi cùng thành tích ưu tú.

     Ở trường học Cố Nghệ được hoan nghênh là chuyện đương nhiên, hắn ôn nhu đối đãi với tất cả mọi người, mà nguyên thân đem Cố Nghệ xem như ca ca tốt nhất, cũng không thể trách nguyên thân, Cố Nghệ vung xuống tấm lưới này, làm người ta tránh cũng thoát.

     Tô Ái vô cùng may mắn mình sớm biết trước kịch bản, cũng hiểu nguyên thân vì cái gì không muốn sống lại, bởi vì nguyên thân đến chính mình cũng không nắm chắc, nếu như sống lại, hắn có thể thật sự rời bỏ Cố Nghệ hay không, bắt đầu lại từ đầu, nói không chừng chỉ là lặp lại bi kịch lần trước mà thôi.

     “Ừm, em biết rồi.” Tô Ái trả lời một cách mơ hồ.

     Cố Nghệ cười, như băng tan vào ngày xuân, như nắng sớm ngày hè.

     Tô Ái nghĩ, mình nhất định phải cách xa Cố Nghệ, đến một thành phố không có Cố Nghệ để học đại học, vĩnh viễn thoát khỏi Cố Nghệ.

     Học sinh chuyển trường đến, làm sinh hoạt khô khan trong thời gian ôn tập xuất hiện gợn sóng không nhỏ.

     “Tô Ái, mày biết không?” Lư Manh Bình luôn là người bàn tán chuyện bát quái, hắn vừa nhìn thấy Tô Ái thì rất phấn khích, “Lớp chúng ta vừa chuyển tới một nam sinh!”

     “. . .”

     Hắn rất hưng phấn, Tô Ái lại lãnh đạm, mặt không đổi sắc nhìn Lư Manh Bình, bầu không khí lúc này nhất thời có chút xấu hổ.

     “Cậu ta là nam, thì làm sao?” Tô Ái không biết cái này có gì mà hưng phấn.

     “A, thật xin lỗi, tao quên nói trọng điểm, ” Lư Manh Bình vỗ vỗ trán mình, “Cậu ta bị bỏng, từ bả vai đến cổ ngay cả mặt cũng có hình xăm, bọn họ nói vì bị bỏng nên lưu lại sẹo, nên cậu ta mới đi xăm mình.”

     “Mày không nhìn thấy đâu, thật đáng sợ, cho tới bây giờ tao cũng chưa thấy qua hình xăm nào lớn như vậy!” mỗi lần Lư Manh Bình nói chuyện bát quái, biểu lộ đều rất khoa trương, lần này là khoa trương nhất.

     Tô Ái có chút sững sờ trong chốc lát, nam sinh, hắn chỉ có thể liên tưởng đến một người: Lệ Quyển.

     Hắn biết Ôn Yên tại Thân Thành, cho nên mới đến Thân Thành sao?

     Lúc Lư Manh Bình thao thao bất tuyệt chuyện bát quái của Lệ Quyển, rất nhanh tiết học lên bắt đầu, tiết thứ nhất là của chủ nhiệm lớp, hắn vừa vặn mượn cơ hội này mang Lệ Quyển vào phòng học.

     Lệ Quyển không có đồng phục, hắn mặc chiếc hoodie màu đen, thần sắc lạnh lùng, mang theo vẻ khinh thường.

     Thu hút sự chú ý của người khác nhất chính là hình xăm trải rộng nửa bên cổ của hắn, màu đen, màu sắc đậm nhạt khác nhau, đen nghịt nối thành một mảnh, giống như là mây đen, làm người nhìn đè néncảm giác e ngại trong lòng.

     Trong lớp vang lên tiếng xì xào bàn tán, hơn phân nửa đều là nhắm vào hình xăm của hắn, nhưng Lệ Quyển chỉ đứng ở đó, sau khi tự giới thiệu xong, chọn một vị trí phía sau ngồi xuống.

     Tô Ái nhìn lướt về phía sau, lông mày nhảy một cái, vị trí Lệ Quyển chọn, vừa lúc ở bên cạnh Cố Nghệ.

     Hai nam sinh ngồi cùng một chỗ, một trắng, một đen, một người ôn nhu như ánh trăng, một người lãnh đạm như sông băng, Tô Ái đem tâm tư tập trung vào cuốn sách trước mặt, kỳ thật hắn không nên quá lo lắng, Cố Nghệ mặc dù là nhân vật phản diện, nhưng theo tính cách của hắn, việc đã đồng ý, khẳng định sẽ giữ lời.

     “Sao mày ngồi trong lớp mà cứ nhích tới nhích lui, ngứa mông hả?” Hết giờ học, Lư Manh Bình nghiêng người tới bối rối hỏi Tô Ái.

     Tô Ái không nói nên lời, “Tao ngứa, mày gãi cho tao đi?”

     Lư Manh Bình: “! ! ! ! ! !”

     “Mày thật sự là, quá lưu manh!” Lư Manh Bình nói xong, mặt còn đỏ lên.

     Trong mắt người khác, hai người bọn họ chính là một kiểu liếc mắt đưa tình vô cùng hoàn mĩ.

     Mà Tô Ái vì một ít chuyện có chút đứng ngồi không yên mà thôi.

     Hắn nhìn về phía sau phòng học, Cố Nghệ cùng Lệ Quyển đều không có, Tô Ái sững sờ, lập tức “Ầm” một tiếng đứng lên, lao ra khỏi phòng học.

     Cố Nghệ là đến văn phòng tìm chủ nhiệm nói về bài tập của Tô Ái, hắn giải thích nguyên nhân với chủ nhiệm lớp, chủ nhiệm lớp nghĩ thành tích Tô Ái rất tốt, bởi vậy không suy xét nhiều liền đồng ý.

     Hắn từ văn phòng trở ra, Lệ Quyển đã đứng bên ngoài chờ hắn.

     Hai người cùng hướng phòng học đi tới.

     Lệ quyển cuống họng bị khói đặc hun qua, giọng khàn khàn có chút không nói nên lời, “Cố Nghệ, mày còn cùng thằng nhóc kia chơi đùa sao?”

     Cố Nghệ cười cười, “Mày không phải cũng vậy sao?”

     “Tao sao có thể giống với mày?” Lệ Quyển kẽ xì một tiếng, “Tao là ngàn dặm theo đuổi tình yêu, mày là con mẹ nó tên khốn đưa người ta vào lò thiêu.”

     Khi Cố Nghệ còn bé không phải ở Thân Thành, hắn từ nhỏ lớn lên ở Bắc Kinh, Lệ Quyển và hắn cùng nhau lớn lên, Lệ Quyển chuyển đến Tây Trung cũng không phải vì biết Ôn Yên ở đây, mà là bởi vì hắn biết Cố Nghệ ở Thân Thành. 

     Hai người những năm này vẫn còn liên lạc, cho nên Cố Nghệ biết Lệ Quyển đang tìm Ôn Yên, Lệ Quyển cũng biết Cố Nghệ đang buồn chán mà chơi trò nuôi dưỡng phế vật.

     Cố Nghệ là tên bệnh tâm thần, từ nhỏ hắn đã như thế, cho nên Lệ Quyển không nghĩ đến Cố Nghệ làm vậy vì lý do nào khác.

     Bởi vì, Cố Nghệ chính là nhàm chán như vậy.

     “Mà Cố Nghệ, trước khi đến đây tao có nhờ mày tìm hiểu xem Lệ Ngôn học trường nào, mày có nghe nói gì không?” Nói đến Lệ Ngôn, vẻ mặt Lệ Quyển vô cùng mất mát.

     Ánh mắt Cố Nghệ nhàn nhạt nhìn qua hành lang nơi xa,, cuối cùng hắn chậm rãi lắc đầu, “Còn không có tin tức.”

     Ánh mắt Lệ Quyển tối sầm lại, ba hắn chỉ cho hắn thời gian một năm, nhưng bây giờ đã qua nửa năm, ngoại trừ biết Lệ Ngôn ở Thân Thành, hắn hoàn toàn không biết gì khác.

    Ngay cả Cố Nghệ cũng tra không được, hắn vừa mới tới vẫn chưa quen cuộc sống ở đây. . .

     “Được rồi, không nói chuyện này nữa, ai, Tô Ái nhà mày đâu? Tao nhìn một chút có được không?” Lệ Quyển rất nhanh điều chỉnh tâm trạng, dời đề tài.

     Nói đến Tô Ái, ánh mắt Cố Nghệ mới hiện chút ôn nhu, “Tao sẽ hỏi em ấy.”

     Lệ Quyển gật đầu, lại không biết nhìn thấy cái gì, ngừng bước chân, hắn nhìn về phía Cố Nghệ, “Trường học bọn mày yêu sớm trắng trợn như thế hả?”

     “Mày nhìn hai người kia kìa, bọn họ đang ôm nhau!” Lệ Quyển là con một của ba mẹ hắn, nhưng chính vì vậy, hắn bị ba mẹ giáo dục rất nghiêm khắc, tìm trường học đều là trường quân đội, yêu sớm thì nghĩ cũng không dám nghĩ.

     Cho nên hắn muốn tìm Lệ Ngôn, bởi vì hắn là ca ca của mình, hắn không thể để cho ca ca rời gia đình một nhà bọn họ mà đi.

     Cố Nghệ nhìn qua theo.

     Sau khi thấy rõ dáng người cùng khuôn mặt của một người, Cố Nghệ ánh mắt chậm rãi trở nên có chút kỳ quái.

     Tô Ái bị nữ sinh ôm lấy, vỗ nhè nhẹ lưng đối phương, bộ dạng rất ngoan hiền.

     Bộ dáng nhu nhuận như vậy, Cố Nghệ đã lâu không nhìn thấy.

     “Mày không phải muốn gặp Tô Ái sao?” Cố Nghệ ngữ khí ôn hòa, “Đó chính là em ấy”

     “A?” Lệ Quyển có chút không dám tin, “Như này, mày, mày bị đội nón xanh (*cắm sừng) hả?”

     “Không thể nói như vậy, “Cố Nghệ lắc đầu phủ nhận, thần sắc nghiêm túc, “Tao cùng Tô Ái chỉ là quan hệ bạn tốt, hắn coi tao là ca ca, chỉ thế thôi.”

   Sau khi giải thích, ánh mắt Lệ Quyển từ kinh ngạc chậm rãi biến thành thương hại.

     Không chỉ có Lệ Quyển, trong hành lang vài đồng học, đều cảm thấy Cố Nghệ đáng thương, dù sao hắn là thích Tô Ái như thế.

   Không thể nghi ngờ Cố Nghệ là hạc giữa bầy gà, rất nhanh, Tô Ái liền nhìn thấy hắn.

     Thấy Cố Nghệ đi qua, Tô Ái lập tức đẩy Ôn Yên ra.

   Ngay buổi sáng Ôn Yên liền biết Lệ Quyển đến Tây Trung, cũng trông thấy hình xăm của Lệ Quyển, hắn vừa tự trách vừa xấu hổ, chỉ có thể tìm người duy nhất hiểu rõ tình hình là Tô Ái thổ lộ ra hết, huống hồ Ôn Yên cũng không có ôm lấy Tô Ái, chỉ là vấn đề góc độ.

     Nhưng Tô Ái lại bởi vì sự xuất hiện của Cố Nghệ, toàn thân lạnh buốt.

     Hắn không có tâm tình suy nghĩ vì cái gì Cố Nghệ cùng Lệ Quyển lại đi với nhau.

     Bởi vì hắn cảm thấy nếu mình không dỗ Cố Nghệ tốt, nói không chừng Cố Nghệ sẽ sớm kết thúc kịch bản của chính mình.

     Cố Nghệ ánh mắt có chút đau lòng nhìn Tô Ái, giống như tấm kính mỏng manh, nhưng Tô Ái biết, đây không phải là biểu cảm thật sự của Cố Nghệ.

     Giờ phút này, hẳn là mưa gió nổi lên trước giông bão.

     Nhưng Cố Nghệ vĩnh viễn sẽ đứng về hướng dư luận có lợi cho hắn, hắn biết phải làm sao, có thể bức Tô Ái cúi đầu, làm cho tất cả mọi người đều giúp hắn nói chuyện, để Tô Ái trở thành tội nhân không biết tốt xấu.

     Tô Ái hít sâu một hơi, điều chỉnh biểu cảm, đi đến trước mặt Cố Nghệ, có chút ủy khuất cùng luống cuống nhìn Cố Nghệ, phảng phất đang giải thích cái gì.

     Mà Cố Nghệ chỉ là hướng hắn lắc đầu, giống như là bất đắc dĩ, lại giống như đang thỏa hiệp.

     Ôn nhu lại vô hại, giống như nhận hết tổn thương.

     “Cố Nghệ ca ca. . .” Tô Ái nhỏ giọng gọi hắn một tiếng, nhưng bị Cố Nghệ đánh gãy.

     Cố Nghệ cười cười, ngữ khí trầm thấp làm đau lòng người, “Tô Ái, anh tôn trọng lựa chọn của em.”