Bài viết khác
Sau khi biết được sự thật nó đã khóc rất nhiều. Trong lúc nó khóc, nó tâm sự với cậu. Nó nói hết sự thật mà nó đã giấu nhưng sự thật là cậu đã biết hết. Cậu thông cảm với nó vì hiểu được nó.
Mẹ cô định nói tiếp nhưng chưa kịp nói thì cô ngắt lời.
“Nếu không có chuyện gì nữa con xin phép mẹ và bảo con về phòng trước, con hơi mệt!”
“Ừ, con về phòng đi. Nghỉ ngơi cho khỏe. Chừng nào ăn cơm thì mẹ lên gọi!” Mẹ cô nhìn cô với ánh mắt trìu mến, nói.
“Aizz, lủng màng nhĩ tôi rồi!” Hắn bịt tai lại và nói.
“Cậu…cậu…cậu làm gì ở đây?” Cô lắp bắp hỏi.
“Ừ, đến xem điểm!” Hắn trả lời.
-Chia tay đi!
-Cho em 1 lí do đi.
-Tôi chán cô rồi. -Nói rồi hắn bỏ đi.
Nó và hắn mới quen nhau được 1 tuần lúc hắn tỏ tình nó, muốn nó làm người yêu của hắn, Hiểu Vy bảo nó nên suy nghĩ kỹ nhưng nó nào nghe, đồng ý ngay khi hắn ngỏ lời.
Vậy là cô đã làm xấu mình đi, lạnh lùng, ít giao tiếp hơn với mọi người để làm giảm sự tồn tại của bản thân đến mức thấp nhất. Từ lần đó, Như Ngọc càng ỷ lại vào cô luôn muốn cô giúp mình trong mọi việc, đặc biệt là học hành và thi cử.
Bắt đầu từ đó, cô lao vào học tập không để ý đến ai nữa. Một hôm, em gái cô Nguyễn Như Ngọc mở cửa phòng cô và khóc lớn.
“Chị, tại sao mình là hai chị em mà lúc nào cũng bị người ngoài so sánh?”.