Chương 4: Cuộc trò chuyện bất ngờ

“Aizz, lủng màng nhĩ tôi rồi!” Hắn bịt tai lại và nói.

“Cậu…cậu…cậu làm gì ở đây?” Cô lắp bắp hỏi.

“Ừ, đến xem điểm!” Hắn trả lời.

“Nhưng…không phải cậu thi bên năng khiếu nghệ thuật sao?” Cô nhớ đến việc vừa rồi và hỏi.

“Không có. Tớ thi bên các môn khoa học.” Hắn thản nhiên trả lời.

“Tại sao lại thi bên này? Không phải mẹ cậu nói cậu thi bên năng khiếu sao!” Cô ngạc nhiên hỏi.

“Có sao?” Cậu ra vẻ như quên điều này nhưng lòng thì thầm cười rồi hỏi tiếp” Mà làm sao cậu biết?”

“Tôi nghe mẹ cậu nói.” Cô hồn nhiên đáp.

“À! Có vẻ cậu rất quan tâm tớ nhỉ?” Hắn cười gian nhìn cô hỏi.

Cô giận dữ đáp”Làm gì có! Tôi nghĩ nếu không có cậu thì tôi sẽ đứng nhất của cuộc thi tuyển!”

“Thì ra là vậy!” Hắn buồn bã.

“Nhưng cậu học lớp nào?” Hắn hỏi.

“Cùng lớp với cậu,” Cô giận dữ hơn nữa.

“Ừ…Mà cậu nói gì!”

“Cậu cùng lớp với tớ!” Hắn ngạc nhiên.

“Ừ. Là cùng lớp với tên khắc tinh nhà cậu!” Cô buồn rầu đáp lại hắn.

Hắn bây giờ rất vui mừng vì…hắn được học chúng lớp với cô. Cô là người con gái đầu tiên mà hắn muốn chọc cô tức giận, làm cô cười. Lần đầu có người con gái làm cho hắn có hứng thú. Không phải là cảm giác che chở cho một ai đó. Có lần hắn nghĩ hắn thích cô nhưng cảm giác của hắn không phải là thích mà hình như hắn cũng không yêu cô. Nên hắn đã suy nghĩ rất lâu cho đến khi hắn gặp được người con gái mà hắn cho là thật lòng yêu hắn, là định mệnh của đời hắn.

Nhưng đó là trước khi hắn biết sự thật về ả ta.

Về với hiện tại, cô và hắn đều đi về nhà. Nhà cô và hắn ở kế bên nhau. Mẹ hắn và mẹ cô là một đôi bạn thân thời còn đi học. Hai người đều là nhà thiết kế. Nhưng mẹ hắn là thiết kế thời trang, mẹ cô là thiết kế nhà ở và nội thất. Vừa về nhà, cô nghe loáng thoáng hai người bạn thân tán chuyện cái gì mà sau này thành một đôi, rồi thành thông gia, rồi gọi nhau tiếng chị suôi. Cô không quan tâm, cô đi vào nhà và chào mọi người:”Con chào mẹ, chào bác con mới về.”

Mẹ tôi nghe thấy giọng tôi, liền hỏi:”Thế nào rồi, con học chung lớp với ai? Có chung lớp với nhóc Phong không?”

Giọng cô không lạnh, không ấm “Đúng như ý nguyện!”

Mẹ cô và mẹ hắn đồng thanh nói:

“Thế thì vô cùng tốt rồi!”