Chương 2: Có thật như vậy không?
Bắt đầu từ đó, cô lao vào học tập không để ý đến ai nữa. Một hôm, em gái cô Nguyễn Như Ngọc mở cửa phòng cô và khóc lớn.
“Chị, tại sao mình là hai chị em mà lúc nào cũng bị người ngoài so sánh?”.
Cô lau nước mắt cho em gái mình và hỏi “Nín đi, họ nói những gì mà làm em khóc? Ai nói? Để chị cho họ một trận.
Như Ngọc thút thít trả lời: “Họ nói chúng ta là chị em sinh đôi mà sao chị cái gì cũng giỏi hơn em, học giỏi, thể thao giỏi, chị còn rất đẹp nữa!”.
“Kệ họ đi! Cô đáp”. Mỗi người có năng khiếu, khả năng của họ, như em. Em hát hay, diễn giỏi là diễn viên nhí tài năng!. “Sao họ lại không nói!”.
“Em không biết”.
“Bởi vì họ ganh tỵ với em. Họ không có được thì họ mới nói như vậy! Với lại em thấy không, một người không có được những thứ như họ cần thì họ luôn ganh tỵ với những người có được nó. Phải không cô gái ngốc của tôi?”.
“Ừm, em sẽ không để ý đến lời họ nói nữa nhưng mà chị có thể giúp em không?”. Như Ngọc ranh ma đáp.
“Ừ, em nói đi nếu được chị sẽ giúp cho em”. Cô không nhìn em gái mình mà đang làm bài tập và trả lời.
“Chị có thể giúp em mỗi lần em cần giúp đỡ chứ?”. Như Ngọc nhìn chằm chằm cô nói.
Cô quay người qua và cốc lên đầu em cô một cái “Đương nhiên rồi. Nếu chị làm được chị sẽ làm. Chúng ta là chị em mà”.
Từ đó, mỗi lần Như Ngọc nhờ cô làm gì cô đều làm cả. Một hôm, Như Ngọc chạy vào phòng cô và hỏi: “Chị có thể làm giảm sự tồn tại của chị xuống được không?”.
“Lí do!” Tôi hỏi.
Như Ngọc trả lời: “Bởi chị quá nổi bật nên chị làm hình ảnh của em bị lu mờ trước fan của em”.
“Nhưng mà được không chị? “Như Ngọc thăm dò hỏi.
“Nhưng làm sao để chị bị giảm sự tồn tại xuống?” Cô hỏi.
“Để em giúp chị. Chị không thể giảm thành tích của chị được đúng không?” Như Ngọc hỏi.
“Ừ. Đúng rồi” Cô tự nhiên đáp.
“Vậy chị làm xấu bản thân đi”.
“Là sao?”.
“Là chị trang điểm xấu đi í”.
“Nhưng chị không biết trang điểm”.
“Để em dạy chị”.
“Ừ”.