“Mày không mang huy hiệu?” Lư Manh Bình ngồi bên cạnh cắn mạnh một miếng táo, con mắt trừng lớn giống như con sóc, “Sau đó Cố Nghệ đem của cậu ta cho mày?”
Bảng tên của Tây Trung cũng không ghi tên học sinh trong trường, mà là một khối bạc hình tròn, bên trên là huy hiệu trường Tây Trung, mỗi người một chiếc, quên mang theo là việc nhỏ, nhưng nếu như làm mất thì sẽ bị phạt.
Hiệu trưởng Tây Trung vô cùng coi trọng phép tắc, cho nên đề ra rất nhiều nội qui trong trường, cái gì mà nếu mặc đồng phục áo thì áo khoác không được hở, áo sơmi không thể quá bẩn, đồng phục nam sinh nhất định phải đeo caravat nữ sinh thì đeo nơ, trước khi vào lớp phải đứng nghiêm túc cúi đầu chào lão sư, tan học phải đứng dậy nói lời cảm ơn với lão sư. . .
Quên mang huy hiệu trường thuộc loại “trọng tội”, bình thường đều là trình lên bàn làm việc của hiệu trưởng, để ông ấy định đoạt.
Tô Ái gật đầu, chỉ chỉ huy hiệu trường trước ngực mình, trưng ra bản mặt ngứa đòn, “Tao cũng không đòi cậu ta đưa?”
Lúc ở cổng trường, trước mắt bao nhiêu người, Cố Nghệ lấy huy hiệu trên ngực hắn xuống, kéo Tô Ái đến trước mặt, coi những người xung quanh như không khí, nút nhỏ phía sau cùm cụp một tiếng đóng lại, trái tim Tô Ái liền theo đó mà chùng xuống mấy phần.
Khó trách tất cả mọi người đều cố chấp kiên trì cho rằng, Cố Nghệ thích nguyên thân, tình nguyện thay thế đối phương chịu phạt, trong mắt bọn họ, quả thực cảm động trời đất.
Ánh mắt Lư Manh Bình phức tạp, cuối cùng bất đắc dĩ cảm khái, “Có lẽ cái này chính là những người được yêu thì không có gì phải sợ đi.”
Tô Ái: “. . .”
Nói nhảm nhí gì vậy? Kêu Cố Nghệ đến yêu mày thử xem?
Buổi sáng tiết thứ nhất và thứ hai, Cố Nghệ không đến phòng học, thành tích hắn tốt, đây còn là hai tháng cuối cùng trước khi thi đại học, phần lớn lão sư quản thúc hắn cũng không nghiêm ngặt, hỏi hai câu qua loa liền tiếp tục lên lớp.
Từ văn phòng hiệu trưởng bước ra, Cố Nghệ đóng cửa lại, đi về phía phòng học.
Phía sau hắn là hai người một nam một nữ thành viên của ban kỉ luật, vừa vặn tới tìm lão sư có việc, nữ sinh có chút tức giận, “Tô Ái lấy huy hiệu trường của cậu, mà còn chả nói cảm ơn.”
Nam sinh liền lập tức nói, “Nam nhi chúng tôi căn bản không quan tâm những thứ này.”
Nữ sinh lườm hắn một cái, không để ý hắn, nàng biết Cố Nghệ đối xử với Tô Ái rất tốt, mặc dù cho tới bây giờ chưa từng nói thích, không có thổ lộ, nhưng hành vi của hắn đã nói rõ hết thảy.
“Ban trưởng, cậu thích cậu ta, tại sao không nói cho cậu ta biết?”
“Tô Ái hình như cái gì cũng không biết, không đáng đâu nha.”
Cố Nghệ cười cười, thần sắc cực kỳ ôn nhu, “Tôi rất thích cậu ấy, thì cậu ấy liền xứng đáng.”
Nữ sinh há to miệng, trong lòng ngoại trừ ghen tị chính là đau lòng, hội trưởng của của bọn họ thật sự là quá thâm tình!
Tô Ái ghé vào trên cửa sổ nhìn xuống, vừa vặn trông thấy Cố Nghệ đi ngang qua sân trường, hắn đưa tay gỡ chiếc lá long não kẹt trong khe cửa ra, ánh mắt dõi theo bóng dáng của Cố Nghệ thẳng đến khi không nhìn thấy nữa.
Không thể nghi ngờ, Cố Nghệ là người rất ưu tú, ngoại hình lỗi lạc xuất chúng, gia cảnh hậu đãi, thành tích ưu việt, ba mẹ khoẻ mạnh tình cảm lại rất tốt, nhưng một người không cách nào tìm ra được khuyết điểm như vậy, lại là nhân vật phản diện lớn nhất trong sách.
Nhân vật phản diện trong sách thường cùng nhân vật chính đối lập, đối thủ của Cố Nghệ, là nam chủ.
Cùng nam chủ năng lực ngang ngửa nhau, lại hơn nam chủ ở thủ đoạn độc ác cùng dã tâm, chỉ cần có thể đạt tới mục đích mà không từ thủ đoạn.
Hai tay của hắn đều sạch sẽ, sau khi lớn lên cũng là ôn nhuận như ngọc, thanh danh vô cùng tốt. Việc xấu xa đều để người khác làm, người bên cạnh hắn đổi từ người này sang người khác, lại đối với hắn trung thành tuyệt đối không có ngoại lệ.
Ngay cả huynh đệ tốt nhất của nam chủ cũng phản bội mà đi đầu quân cho Cố Nghệ, xem hắn như cha mẹ tái sinh, Tô Ái lúc biết được những cái này trong kịch bản, không thể tin được.
Càng khó tin hơn nữa là người này tại thời điểm đi học niềm vui thú lớn nhất vậy mà là: Nuôi phế vật chơi!
Nhưng mặc kệ là nhân vật phản diện có như thế nào, hẳn là sẽ có một cái lí do thúc đẩy hắn trở thành nhân vật phản diện, của Cố Nghệ là cái gì?
Trong sách cho tới bây giờ không có đề cập qua, Tô Ái cũng đoán không được.
“Mày đang nhìn gì đấy?” Lư Manh Bình đột nhiên đưa đầu qua, hỏi.
Tô Ái đưa tay tùy tiện chỉ chỉ một cái phương hướng, “Nhìn hoa nhìn cỏ nhìn trời xanh.”
Lư Manh Bình: “. . .”
“Tao đi toilet một chút” Thừa dịp Lư Manh Bình mở miệng cảm thán nhân sinh sao lại không công bằng như thế, Cố Nghệ sao lại hết lần này tới lần khác coi trọng Tô Ái như vậy, Tô Ái nhanh chóng từ trên cửa sổ leo xuống, đi toilet.
Lầu ba có hai cái toilet, Tô Ái lựa chọn đi nơi ít người đến nhất.
Sau tiết thứ hai sẽ có thời gian hai mươi phút để nghỉ ngơi, người đi toilet không nhiều như khi tan học, lúc Tô Ái đến bên trong thậm chí còn không có ai.
Tô Ái chậm rì rì giải quyết xong, rửa tay sạch sẽ, lau tay trên đồng phục rồi bước ra ngoài, vừa đi chưa được mấy bước, bước chân của hắn liền chậm lại.
Người trước mặt cầm khăn giấy, rất quen thuộc đem khoảng cách cùng Tô Ái rút ngắn, cẩn thận chu đáo lau tay cho hắn.
Đầu ngón tay Tô Ái cứng đờ.
“Sao anh ở chỗ này?”
Cố Nghệ đem khăn giấy ném vào thùng rác, cười trả lời: “Anh hỏi bạn cùng bàn của em, cậu ta nói em ở đây, cho nên anh liền đến.”
Tô Ái: “. . .”
Ánh mắt Cố Nghệ rơi vào huy hiệu trường trước ngực Tô Ái, huy hiệu của Cố Nghệ cùng người khác có một chút khác biệt, đầu ngón tay chạm lên khối bạc lạnh lẽo, mân mê đường nét họa tiết mỏng manh màu đỏ như máu.
Tô Ái không có chú ý tới, những người khác cũng không nhận ra.
Cố Nghệ thật vui vẻ, hắn thích nhìn thấy trên người Tô Ái đeo thứ thuộc về hắn.
“Anh tìm em có việc gì sao?” Tô Ái tận lực để ngữ khí của mình trở nên ngây thơ cùng đơn thuần đồng dạng với nguyên thân, giống như vậy mà ỷ lại Cố Nghệ.
“Tối qua anh gửi tin nhắn cho em, sao không trả lời anh” Giọng nói Cố Nghệ vậy mà lộ ra một chút ủy khuất.
“Em tưởng đã nhắn rồi” Tô Ái có chút vô tội nói.
“Không sao” Cố Nghệ cười cười, “Bây giờ có thể trả lời anh”
Tô Ái có chút một chút ngơ ngác, trả lời cái gì?
Trông thấy Tô Ái trong mắt mờ mịt, ánh mắt Cố Nghệ trở nên càng nhu hòa, giọng điệu cũng thế, “Tô Ái, anh muốn nghe đáp án của em.”
Em sẽ vĩnh viễn nghe lời anh, đúng không?
Tô Ái như con mồi đang bị một con rắn khổng lồ quấn lấy, lưỡi rắn xì xì ở bên tai lộ ra sự nguy hiểm, Tô Ái không chút nghi ngờ rằng, nếu như đáp án của hắn là không, Cố Nghệ sẽ đem hắn trực tiếp ấn vào bồn rửa tay trong toilet.
“Được” Tô Ái căng da đầu, nghiến răng nghiến lợi, hận không thể xé nát Cố Nghệ.
Cố Nghệ trong mắt hiện ra ý cười, về phần trên mặt Tô Ái có vẻ không tình nguyện, hắn cũng có thể xem nhẹ.
“Tô Ái!” Ôn Yên từ phía sau toilet nữ ra tới, trông thấy hai người, lên tiếng chào hỏi.
Nàng biết Cố Nghệ, nhưng Cố Nghệ không biết nàng, cho nên chỉ gọi tên của Tô Ái.
Tô Ái lập tức cảm thấy mình được giải cứu, cười đến vô cùng xán lạn, “Cùng nhau trở về phòng học không?” Phòng học của Ôn Yên sát vách lớp bên cạch Tô Ái.
Ôn Yên vừa mới nói xong, lúc nhìn về phía Cố Nghệ, ý cười nhu hòa trong mắt lúc nhìn Tô Ái đã biến mất, bị thay thế bởi một loại nhàn nhạt dò xét, rất nhanh, Cố Nghệ cười.
Giống như ngữ khí đang tùy ý trò chuyện việc trong nhà mình, “Ôn Yên, đệ đệ khác cha khác mẹ của cậu muốn chuyển trường tới đây, cậu biết chưa?”
Tô Ái không biết Cố Nghệ tại sao lại đột nhiên hỏi Ôn Yên cái này, nhưng khi trông thấy sắc mặt Ôn Yên chậm rãi mất đi huyết sắc ban đầu, dần dần trở nên tái nhợt, ánh mắt dần trở nên kinh hoảng cùng luống cuống.